Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2016

MMTHM_(05)_Mùa nước nổi ở Miếu Bắc Bỏ

Đá Biên & e207

MÙA NƯỚC NỔI Ở MIẾU BẮC BỎ
Thơ: Trúc Linh Lan - Trình bày: NS.Bích Ngọc



MÙA NƯỚC NỔI Ở MIẾU BẮC BỎ
Tôi viết bài thơ này để tặng các anh E207- nguyên là sinh viên trường ĐH Xây Dựng HN - những người con ưu tú của quê hương (Trúc Linh Lan – Cần Thơ)

Nơi các anh nằm con nước đi qua
Con sóng vổ vào quá khứ một nổi đau
Những viên gạch úa màu
Những chưng lư hương ngui ngui đỏ
Ba mươi tám năm chưa xa
Tuổi hai mươi đẹp quá
Những chàng trai trường Đại học xây dựng
Mang ước mơ vào chiến trường
Bỏ lại chiều hò hẹn
Bỏ lại mùi hoa sữa buổi tiễn đưa
Mang theo trái tim tươi đỏ
Mang theo ước mơ Tổ quốc vẹn toàn
Và mùa trăng không còn khuyết
Những người đàn bà không còn ra sông tắm đêm
Lõm cửa nhà mẹ không khuyết dần
Bóng lung linh bên ánh đèn đợi mong.
Tuổi hai mươi tươi trong
Ra trận,
Đêm giặc càn.
Các anh nằm lại
Cho đồng đội làm nên chiến thắng
Cho lịch sử chạm vào dấu son.
Tuổi hai mươi mẹ rơi nước mắt
Tuổi hai mươi nằm lại không về
Sân trường Đại học giấu những ước mơ
Theo chiếc lá bàng đỏ mùa thu thương nhớ
Tế ơi! Sơn ơi! …các bạn bè tôi ơi!
Xác thân đã là phù sa
Anh linh theo gió trở lại quê nhà.
Cô gái ngày xưa chung lớp chung bàn
Tay bế tay bồng không nguôi người bạn cũ
Vẫn qua nhà thấp nén nhang ngày giỗ
Bài thơ nào anh để lại hộc bàn xưa?
“Bắc Bỏ” chênh vênh thương mấy cho vừa
Đồng đội, người thân, ngậm ngùi rơi nước mắt
Những gương mặt hồn nhiên trong sáng
Với ánh nhìn nhân hậu khoan dung
Nơi các anh nằm nước đổ mênh mông
Nghe thương lắm những người con đất Bắc
Giữa sống-chết, thắng-thua, còn-mất.
Bởi chiến tranh đâu phải trò đùa!
(Viết nhân vào trang web e.207 xem hình ảnh các liệt sĩ và miếu Bắc Bỏ)
Cần Thơ, 24 tháng 10 năm 2011
Trúc Linh Lan

***
Anh Phan Xuân Thi nhắn tin cho tôi mở trang web của đơn vị anh. Không phụ lòng người bạn đã từng giúp tôi rất nhiều trong những ngày đi thực tế trên đất bạn Căm Pu Chia, tôi mở máy vào trang web. Điều tôi bàng hoàng nhất là những hình ảnh về ngôi miếu liệt sĩ do nhân dân lập nên để thờ nhấp nhô dưới lũ. Hình ảnh các chàng trai tuổi 20, những sinh viên Đại Học Xây dựng Hà Nội xếp bút nghiên để vào chiến trường, trẻ quá, đẹp quá. Những cảm xúc cứ trào dâng mãi, tôi muốn khóc mà không khóc được, có cái gì ngăn mãi nơi ngực!
“… Có nỗi đau nào có thể thấm sâu vào lòng đất khi mà mới đây thôi, toàn thể CCB Trung đoàn 207- QK8 đã tề tựu tại Miếu Bắc Bỏ (Ấp Đá Biên – Long An) giữa mùa nước nổi mênh mông Đồng Tháp Mười, nơi mà cách đây 38 năm gần 300 đồng đội của các anh đã hy sinh anh dũng trên đường về giải phóng đồng bằng, (họ vừa tìm lại được nhau sau gần nửa thế kỷ li biệt…), để tổ chức lễ Giỗ tập thể đầu tiên cho đồng đội. Nhìn những người chiến binh quả cảm vừa đọc lời viếng đồng đội vừa chan hòa nước mắt, (vì lòng họ biết rằng trong lớp lớp bùn Đồng Tháp là lớp lớp đồng đội họ đang nằm, vì lòng họ biết rằng trong mỗi tiếng ghe xuồng đang nhộn nhịp ngược xuôi là âm vang những linh hồn đồng đội họ…), quả thật xót xa lắm! Bỗng nhớ câu thơ nơi Thành cổ Quảng Trị: “Đò qua Thạch Hãn, ơi… chèo nhẹ. Đáy sông còn đó, bạn tôi nằm…”.
Quả thật thấm thía rằng dẫu Đất nước đã bình yên trở lại, tiếng súng chiến tranh đã tắt lâu rồi, nhưng nỗi đau chẳng tan vào đâu được!
(Trích bài của Hiền Lương - Hà Nội)

LSV (g/th)

***

Bấm chuột phải vào tên bài, chuột trái vào "Mở liên kết trong tab mới":

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét