Thứ Tư, 27 tháng 7, 2016

Ký ức Trường Sơn (7/7)

KÝ ỨC TRƯỜNG SƠN (7)
CCB đoàn 2018

Tác giả: Thiều Quang Thạch (CCB E320, QK8); 
Chỉnh sửa bổ sung: Dương Tiến Nghiệp (C3, đoàn 2018); 
Biên soạn: Thế Lộc; LSV (biên tập và giới thiệu)

*************
... (tiếp theo)

Chuột luộc, chuột xào, chuột kho, chuột nướng
Chuột nấu canh chua, khô chuột, chuột rang
Cá lóc nướng trui, thơm ngược lên đầu gió
Cua đinh, rô mề chấm muối ngọt chân răng

Rắn mang gầm, hổ mang, hổ lửa
Rắn bông súng rất nhiều, ngắt ngang cổ phơi khô
Mật ong rừng tràm, sánh vàng như nắng
Sản vật quê hương, cùng ta giữ đất, giữ cờ

Bông súng, bông trang, lục bình, tai tượng
Cũng cùng ta theo con nước lớn dòng
Bông sen trắng bạt ngàn nơi Đồng Tháp
Trăng treo đèn cho lính gác làm thơ

Đánh xong trận, miệng nhai trầu mẹ bảo
Tụi cha mi- đánh giữ quá hè
O du kích ca cải lương Đồng Tháp
Lộ 4-Ba Dừa tàu chuối đong đưa

 “Đêm nay mới thật là đêm”
Rượu lai rai với tầm tay khô mùng
Ai về Cai Lậy, Cái Bè
Hỏi em gái nhỏ đánh bao trận rồi

Em cười: ”Một trận thì chưa
Ngoài 30 trận còn thừa mấy anh”
Tiếng cười lan cả đầm sen
Trời nghiêng, đất ngả tan trong trận cười

Chị hai chở mía bán dọc sông
Lính vui hỏi chị: Mấy đồng một ôm?
Chị cười: ”Mấy chú mình ơi
Chị đây chỉ lấy ba dầm một ôm”

Cười vui sóng vỗ tròng trành
Đoàn thuyền rẽ nước xuyên vào bóng đêm
Hương tràm hòa lẫn hương sen
Có con chim vạc ăn đêm giật mình

Trăng vàng khi tỏ khi mờ
Đèn dù thấp thoáng soi đường quân đi
Lại vào trận, lại hành quân vào trận
Đội nắng, gội mưa đánh ngày, đêm lại đánh

Những chiến dịch, cứ chờ ta phía trước
Chốt chặn, công đồn, diệt viện triền miên...

Khi chiến dịch Tây Nguyên tạo ra cơ hội lớn
Là lúc chúng điên lên muốn xóa sổ tụi mình
Miền Tây, lửa cháy từng thân cỏ
Mới gặp bạn cười đã thấy bạn hy sinh

Lợi ho lao bên bờ kênh ba, đìa chuối
Chống nạng đứng chờ đón nhận đồng hương
Thương nhau tay nắm chặt tay
Còn bao "tiếp vụ" lại nhường cho nhau

Tàn cuộc chiến, lại giã từ thành phố
Lính trở về rừng, sáng lửa Sóc Bom Bo
Đuốc lồ ô bập bùng câu hát
Trấn biên cương giữ vững cơ đồ

Có những người con đi thêm hai cuộc chiến
Một dải biên cương Long An, An Giang, Đồng Tháp
Những điểm tựa Sông Bé, Tây Ninh…hơn ba năm trời
Ăn bo bo, trần thân đánh giặc

Hơn ba năm trời có mặt giữ biên cương
Gác lại riêng tư, như năm xưa rời Yên Tử lên đường
Mặt đối mặt từng giây cùng cái chết
Chẳng có bản tình ca nào riêng tặng cho ta

Một khúc quân hành dài theo đất nước
Xẻ dọc Trường Sơn là những binh đoàn
Nước mắt đã khô sau những lần khóc chôn đồng đội
Chẳng khát khao nào hơn là giữ lấy hòa bình.

Biên giới Tây-Nam rồi cũng tắt lửa chiến tranh
Đất sạch bóng thù cuối năm 78
Lại thần tốc hành binh giúp bạn
Vì nghĩa cứu dân làm nên chiến tích có bảy ngày

Cuộc trường chinh hơn mười năm nếm mật nằm gai
Một sớm giật mình thấy tóc đã chớm bạc
Những bài ca trên Trường Sơn năm xưa ta hát
Giờ thành lời ru nâng giấc cho con

Truyền lại cho con niềm kiêu hãnh Trường Sơn
Tài sản thiêng liêng khi bố là người lính!
Nước có giặc thì bố cầm khẩu súng
Lời ru chẳng mềm để năm tháng bình yên

Tan giặc rồi, bạn lại về với lúa
Gốc thị cổ xưa che mát ao làng
Cưới cô Tấm, nhận vài sào ruộng khoán
Cờ chuối phất lên, lùa vịt lúc ruộng nhàn

Chàng lính thợ, lại trở về làm thợ
Hối hả vào ca, rộn rã tan tầm
Qua tem phiếu, bo bo vất vả
Tiền tệ hóa vào lương, nghèo khó bớt vài phần

Chiến trường xưa, giờ đã xanh màu lúa
Trái ngọt, bông thơm nặng trĩu cành
Đường mòn Hồ Chí Minh đã thành đại lộ
Những bến đợi bây giờ, điện sáng rừng xanh

Tuổi năm mấy bạn kiêng đủ thứ
Rượu thì không, thuốc bỏ lâu rồi
Vẫn còn đó bài ca ra trận
Và nghĩa tình đồng đội những ngày xanh

Còn lại đó dấu chân ta tạc vào đá núi
Còn lại trong ta niềm kiêu hãnh Trường Sơn
Em thôn nữ có vài ngày làm vợ
Rồi một ngày làm góa phụ trăm năm

Vọng phu! Vọng phu! Không phải câu chuyện cổ
Nước mắt thờ chồng, bạc cả thời gian
Có góa phụ tuổi đôi mươi rạng rỡ
Vượt ngàn cây số kiếm mộ chồng

Đến những nơi xưa ta từng đánh giặc
Chỉ gặp những mộ vô danh, bạc trắng một niềm đau
Còn biết làm gì để giúp mẹ và em
Dưới bia không tên đều là đồng đội

Yêu hạnh phúc, mẹ đặt tên con Hạnh, Phúc
Nhưng mất cả Hạnh, Phúc rồi hỡi mẹ ơi!
Nỗi đau nhân đôi, nỗi đau còn đọng lại
Mối thù này mẹ phải nuốt vào trong

Lá xanh rụng, lá xanh không về cội
Lòng mẹ thương con - lời trăn trối vẫn dặn: Tìm
Thời gian cứ trôi với vui, buồn, trắc trở
Vẫn ấm trong lòng ngọn lửa tuổi 20
Tuổi 20 cánh chim trời không mỏi
Tuổi 20 xẻ dọc Trường Sơn

Bây giờ kẻ Nam, người Bắc
Đứa thành đạt - kẻ dở dang
Ngẩng đầu lên nhìn về dĩ vãng
Vẫn một Trường Sơn kiêu hãnh - làm người.

HẾT - LSV1972 giới thiệu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét