Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2016

Ký ức Trường Sơn (4/7)

KÝ ỨC TRƯỜNG SƠN (4)
CCB đoàn 2018

Tác giả: Thiều Quang Thạch (CCB E320, QK8); 
Chỉnh sửa bổ sung: Dương Tiến Nghiệp (C3, đoàn 2018); 
Biên soạn: Thế Lộc; LSV (biên tập và giới thiệu)

*************
... (tiếp theo)


Vẫn mùa khô nắng rộp đất bỏng trời
Ta mới biết trong nắng Lào có sóng
Áo quân phục khô ròn bánh tráng
Bước chơi vơi, mắt thấy lắm hoa vàng

Mình thiếu rau, dù chỉ nắm tập tàng
Như vẫn hái trên Trường Sơn núi thẳm
Chỉ có những bụi cây gai còn lại chút xanh trong nắng hạn
Tháng ngày này lại chợt nhớ Trường Sơn

Khó khăn chỉ làm mình tháo vát hơn
Không có lưới lấy mùng tuyn kéo cá
Mùng chắn muỗi đêm đêm rừng lạ
Mùng giúp ta kiếm cá, đưa cơm

Rồi có một ngày ta thét cá ơi
Ghèn đá cạn đỏ máu hồng thằng Hán
Ghép cây rừng làm quan tài tạm
Di vật của mày chỉ có chiếc ba lô
Cặp bé gái song sinh vài tháng tuổi ngây thơ
Sẽ sớm bước vào đời bởi không có bố

Trạm 79 ém quân lặng lẽ
Cứ nằm chờ đón đợi thời cơ
Thằng Mỹ ỷ giầu, lắm bom nhiều pháo
Chúng ngăn đường, gây cách trở bằng bom

Cây rừng phá, chúng trồng cây nhiệt đới
Tai mắt thù rình rập bước chân ta
Nhưng làm sao ngăn được những đoàn quân
Và vẫn hát rung rừng cây vách núi

Có được vài ngày bận rộn nhận đồng hương
Đoàn dân chính mới từ miền Bắc tới
Ta bốn tháng hành quân lỏng gối
Họ cưỡi xe ào tới có sáu ngày

Một đêm tối trời nhìn không rõ bàn tay
Những chiếc xuồng chở chúng mình rời bến
Miền Nam, Miền Nam chính là bến hẹn
Mặc pháo sáng chập chờn và những chớp bom

Những ngày cuối cùng thằng Mỹ ở Đông Dương
Tưởng có bao nhiêu bom đổ xuống Căm Pu Chia cả     
B57 đánh ngày, đêm B52 rải thảm
Giao liên vẫn tìm những khoảng trống đưa quân

Sang Xtung–treng đời sống có khá hơn
Ta đã có tiêu chuẩn Quân Giải Phóng
Khô cá Tra thơm lừng hấp dẫn
Trà củ măng, hạt é mát lòng

Bên bàn trà xưa không bàn chính sự
Những chuyện đời thường cũng đủ trắng đêm
Chỉ ước nguyện cuộc chiến mau tàn để về với con trâu, đàn vịt
Hoặc sau buổi tan ca đón em về xem một bộ phim

...Ngày dấu mình chuyển qua hành quân đêm
Những trở ngại nhỏ nhoi cũng làm đội hình chùn lại
Có nhiều bữa đầu đội hình đã về đến trạm
Còn khúc đuôi chưa qua nổi nửa đường

Thấy bạn ăn lầm rau độc mà thương
Thân héo lả như tầu lá nướng
Giống rau muống quá chừng quá đỗi
Khát rau mà, bạn được tưởng là rau

Vượt cầu cháy Xa Long trong đêm
Được nghe tiếng khóc đêm con trẻ
Ta không khóc mà trong lòng có lệ
Nôn nao nỗi nhớ quê nhà

Chỉ thấy cao su bạt ngàn Tắc Tum, Sở Ba, Mi Mốt
Xuống sông Chiêu bắt con trai cải thiện
Rừng tre hóa tay gai dài sắc nhọn
Bởi đói ăn lính chẳng ngại chui vào

Và những trận sốt rét bắt đầu ghê gớm lạ
Sốt võng rung, môi viền đen, mắt trắng
Cũng chỉ có những viên Qui-nin cho bạn
Có những anh sốt rét đến loạn thần          

Vẫn bầy bầy OV-10 đeo đuổi các đoàn quân
Cuộc sống mỏng như cánh diều trong bão
Nghe tiếng nổ đề ba đếm từ từ đến sáu
Nếu nó chấm mình đếm đến bảy sẽ là xong

Có nhiều đêm đếm hoài những điệp khúc cô hồn
Mắt đã bạc vì sốt rừng phá máu
Mắt quầng thâm vì điệp khúc đếm buồn
Chào Công-Pông-Chàm bến đợi yêu thương.

Rừng cao su tiễn mình giáp gianh biên giới
Bầu trời miền Đông cao xanh vời vợi
Những rừng cây hoang cháy dở, não lòng
Thảm họa đó đến từ bom na-pan, chất độc màu da cam

Lính mới có anh ngây thơ không hiểu nổi
Hậu quả khôn lường chất độc da cam
Có anh lính còn ôm thùng phi US mà hát
Tiếng hát vang trời…còn ai hát đoạn sau?

Nửa bước chân nữa thôi – Cà Tum đất mẹ đây rồi
Còn nửa bàn chân bên này là Sở Ba-Mi Mốt
Những hố pháo, đìa bom tầng tầng lớp lớp                                
Chốt Mỹ hoang tàn dài đến tận Đồng Ban

Vào mùa mưa chỉ thấy mưa thôi
Đất nhão nhẹt, con đường thành ruộng
Ta hối hả bước vào trận mới
Đem sức mình ra đánh giặc mưa.

Chỉ với vài ba con dao rựa thô sơ
Làm cầu cạn dài mười cây số
Dầm đặt cây to, đà chằng cây nhỏ
Từ ngã ba Cây Cầy đến tận bờ sông

…Búp măng le trắng ngần còn hăng mùi đất
Lũ vắt no tròn bám thân gầy bụng đói
Cháo nọng heo? Hư rồi làm sao nuốt nổi
Lửa bếp nhạt nhòa ánh đèn dù chốt Tống Lê Chân.

Có thể nào quên một sáng não lòng
Học bột, gượng ngồi xe cười mệt
Đã mệt lắm sau cả tuần sốt rét
Đồng đội đưa mày đi ĐT25

Rừng đêm âm u thắp sáng đèn măng sông
Bảng, Huyền, Nhật đưa mày ra mộ
Chỉ gọi Bảng ơi! Khi sống chết còn chưa phân rõ
Những giây cuối cùng, Học cứ gọi Bu ơi!
Phút giây thiêng cao quý cuối đời
Giành cho mẹ Thanh Am, Vĩnh Bảo

Đâu chỉ sốt rừng mà đạn bom tàn bạo
Hết gạo mình phải ăn cả tháng lạc ròng
Lính sốt rét ăn gì cũng ói

Uống nước suối thôi cũng thấy ngọt như đường

... (còn nữa)
LSV (g/th)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét